grey pedestal fan near brown wooden rack inside house

Hôm nay hai mốt độ,
trời lạnh như đúng rồi
thế giới này nhiều chuyện nói không trôi,
và nghe không nổi
như cái điều hòa 16 độ mọi khi.

Anh mỉm cười và nói không có chi
nhận bao lời cảm ơn và túi thì rỗng tuếch
vẽ lên tương lai những gam màu nguệch ngoạc
nói vài câu rời rạc với từng bóng người qua

Anh vẫn cười, bất lực, tiễn người xa
khi đời thay đổi nhanh hơn anh phản xạ
thì anh còn biết làm sao
thôi về đóng cửa, ôm lấy niềm đau

Có trách gì cũng không thể trách nhau
mà cuộc đời đã có quá nhiều người đổ lỗi
đời anh quá chậm, đời người quá nhanh
đâu thể nói ai là người mang tội
vì giữa chúng ta không có tòa án, nhà giam

Bao nhiêu người miệng nói đời giả tạm
chân vẫn chạy theo vật chất phù hoa
danh lợi đua chen, tình nghĩa thật quá xa
giả tạm nhất, chắc là lời hứa.

Chuyện ngày xưa đến nay đâu còn nữa,
bao nhiêu lời son sắc vội phôi pha
anh không biết đời trôi nhanh hay chính mình chậm hiểu
chỉ thấy sự thật lạnh hơn 16 độ điều hòa.

Nhất Bảo