Mùi tóc (truyện ngắn)

Leave a Comment
Mười một giờ ba mươi. Trinh phóng xe một mình trên đại lộ vắng tênh. Đêm mùa hè vắng vẻ, những cơn gió ngược chiều làm cô cười khẽ. Khoảnh khắc này thật thoải mái và bình yên.

Lác đác vài chiếc xe ngược chiều. Chỉ mình cô phóng xe dưới ánh đèn vàng chóe. Dường như chưa bao giờ cô cảm thấy ít cô đơn như thế. Cũng đúng, người ta cô đơn không phải khi ở một mình, mà là khi thiếu vắng một sự quan tâm họ mong đợi từ ai đó. Không còn ai, cô đơn cũng mất dần theo.

Cô đơn đi rồi thì cơn khát lại đến. Cuộc đời con người cứ đan xen những điều như thế: giữa thực và ảo, giữa những gì cao xa thần thánh với những điều trần tục, bản năng. Cô ghé qua cửa hàng 24h mua một lon bia. Cũng nên ăn mừng một tí, mừng cho bước tiến trong mối quan hệ của cô và cái thành phố đông đúc, xa lạ này.

Cho cuộc ăn mừng nho nhỏ này, cô quay xe và đến một chỗ đông người hơn. Dù có trốn tránh bao lâu thì cũng phải trở về, cô muốn đối mặt với mọi thứ bằng một tâm thái vui tươi nhất. Bật nắp lon bia, uống từng hớp nhỏ. Nhìn từng người đi qua trên phố, cô nhớ những người đi qua cuộc đời mình. Từng ngụm bia trôi qua cổ họng, khi thì ngọt ngào, khi thì đắng nghét.

Hơn nửa lon, cô dừng lại, xỏa tóc ra, lắc lắc đầu một chút. Cô nhớ lại thì ra đây là cuộc ăn mừng. Uống vì cô và vì thành phố - hai kẻ vừa nảy sinh tình cảm với nhau. Những xúc cảm ban đầu chẳng phải luôn đẹp lắm sao. Cô dốc lon bia và uống cạn trong một hơi dài, thật ngọt.

Không ngờ bia cũng có khi ngọt ngào như vậy, còn ngọt hơn nhiều lời nói của những gã trai. Cô lẩm bẩm nói sau nụ cười khó hiểu.



Niềm vui xa lạ vừa thoáng qua đi, những phút suy tư và nỗi buồn lại tới. Có lẽ chúng ta chẳng bao giờ thoát khỏi nỗi buồn của chính mình, ta chỉ tìm cách đẩy chúng ra xa, chôn giấu vào một miền ký ức nào đó mà thôi.

Trinh lại nhớ về Hoàng, người yêu đầu tiên. Mấy năm tuổi trẻ và đam mê thoáng qua, mắt cô sáng ngời lên rất lạ. Cô nhớ về những xao xuyến bâng khuâng, những buổi hẹn hò giữa hai môn học. Hai người bên nhau như hình với bóng, có lúc cũng bàn chuyện tương lai, lên đại học thì thế nào, khi nào cưới nhau… Đúng là trẻ con, Trinh lại cười, một nụ cười như giễu cợt, mà cũng như thông cảm, bao dung.

Vì sao người ta phải lớn? Yêu nhau như trẻ con chẳng phải vui sao.

Năm đó là năm cuối cấp, bao nhiêu bài vở chất chồng, rồi áp lực chọn trường, chọn ngành, rồi thi cử, điểm sàn, tỷ lệ chọi…Trinh và Hoàng cũng ít có dịp gần nhau. Hoàng gần đây hơi khác lạ, luôn tỏ ra nhớ nhung, nồng nhiệt thái quá. Rồi một ngày Hoàng nói muốn hai người thật sự là “của nhau”. Trinh hơi bối rối, nhưng vô cùng kiên quyết. Cô chẳng phải là người quá truyền thống, cũng không có ý nghĩ “giữ cho đêm tân hôn”. Nhưng không phải lúc này. Cô nhìn Hoàng và nói từng câu, thật nhỏ nhẹ và rõ ràng

Tình cảm của Trinh dành cho Hoàng ra sao Hoàng cũng biết mà. Chúng ta là của nhau, nhưng chuyện đó để sau có được không. Trinh chưa sẵn sàng lúc này.

Khi nào mới là thời gian thích hợp? Tụi mình yêu nhau 2 năm rồi.

Trinh chưa biết, nhưng không phải bây giờ. Tụi mình cũng vui vẻ mà, Hoàng chỉ vì chuyện đó thôi sao?!

Giọng nói Trinh bỗng đanh lại như tiếng gầm gừ trong cổ họng. Trinh giật mình. Hoàng cũng giật mình. Rồi như tỉnh lại, Hoàng cười cười.

Ừ, Hoàng xin lỗi, có lẽ gần đây nhiều chuyện bức bối quá. Thôi mình đi dạo cho mát đi.
Họ đi dạo nhưng không hề mát, chẳng ai để ý xem những cơn gió đã trốn đi đâu, vì mỗi người đều chạy theo những suy nghĩ riêng mình.

Từ hôm đó, họ gặp nhau ít hơn, vì bài vở, vì những lớp học thêm, luyện thi không cùng giờ hay vì một khúc mắc không biết đường khai mở. Chiều Chủ nhật, được nghỉ lớp toán, nếu là trước đây thì Trinh đã nhắn cho Hoàng, hỏi Hoàng đang ở đâu và gọi đến cùng đi. Hôm nay Trinh đạp xe quanh phố một mình, định bụng sẽ đi ăn chút gì rồi chờ cho đến lớp học kế tiếp. Cô thấy Hoàng như đang ở một nơi nào xa lắm. Rồi như có một sự linh ứng nào đó, trước mặt cô là Hoàng – Hoàng chở Hân đi ra từ nhà nghỉ Chung Thủy ngay trước mặt. Họ đi cùng chiều và chạy vội nên không thấy Trinh. Trinh lấy điện thoại chụp vội một tấm ảnh, gửi email cho Hoàng cùng với một lời nhắn: Chúc Hoàng đậu đại học, tạm biệt.

Đó là tin nhắn cuối cùng, Hoàng cũng không hồi âm, không giải thích và không còn liên lạc nào nữa. Nhiều lúc Trinh tự hỏi không biết có cuộc chia tay nào êm đềm như thế không?

Lên Đại học, Trinh hoạt bát hơn xưa, đã biết trang điểm và chăm sóc bản thân chút ít cộng thêm tính hay cười và ăn nói có duyên nên thu hút khá nhiều chàng trai theo đuổi. Những cái tên vụt lướt qua: Trung, Toàn, An, Thắng… Quá nhiều sự hấp dẫn, chinh phục nhưng chẳng thấy chân tình. Thành phố này vội vã làm cho người dân của nó chỉ thích đánh nhanh thắng nhanh? Những kiểu tán tỉnh và hứa hẹn thì vô cùng phong phú, nhưng mục đích thì cũng chỉ như nhau. Đó cũng là bình thường, Trinh không khinh ghét họ vì điều đó, chỉ là không có cảm giác, nên phải cách xa thôi.

Xã hội tạo ra nhiều con người tinh quái, nhưng cũng còn bỏ lại đâu đó những kẻ khù khờ. Thanh là một tên như thế. Trinh đã biết tên khờ cùng lớp thích mình từ giữa năm nhất. Thế nhưng hắn chỉ thỉnh thoảng nhìn lén từ phía xa, khi cô nhìn lại thì bối rối cúi gằm xuống như đang đọc một thứ gì đó rất chăm chú trên mặt bàn vậy. Kệ. Nhát đến nỗi không dám làm quen thì chịu thôi.

Hồi sáng này vô tình đi chung thang máy. Đến chiều, thấy một số lạ nhắn tin: Trinh, tóc bạn thơm thật. Thanh.

Nghĩ đến đây, Trinh lại cười, rồi lấy điện thoại soạn tin: Cảm ơn nha. Chúc ngủ ngon, ngố.

Khen tóc thơm? Nghe cũng hay hay.

Nguyễn Huỳnh Nhất Bảo
23/3/2015

0 comments:

Post a Comment