Dậy sớm - 2 - Về công việc

Leave a Comment
Rất nhiều bạn sau một thời gian đọc các bài viết của mình và cảm thấy hứng thú, thì đều có chung một câu hỏi: “Anh làm nghề gì?” hay “Công việc hiện tại của anh là gì?”... Sáng nay mình muốn nói vài dòng về công việc.

Đa phần mọi người trong xã hội, khi sinh ra thì được nuôi dưỡng và lớn lên thì phải tự nuôi thân, rồi nuôi thế hệ tiếp theo, và cứ thế. Vậy nên mỗi người đều phải chọn cho mình một nghề (có người vài nghề) để kiếm tiền trang trải cuộc sống. Có câu “nhất nghệ tinh, nhất thân vinh”, “một nghề cho chín con hơn chín nghề”, có thể hiểu rằng những ai giỏi ở một nghề nào đó thì hoàn toàn có thể sống nhờ nó, và thậm chí được tôn vinh, còn những ai làm nghề không tinh thì phải làm hai, ba, bốn, thậm chí là chín nghề mới đủ sống. Hay ngược lại, những ai không tập trung tâm sức vào một nghề thì sẽ khó có được vinh quang hay tiền bạc.


Tôi là kẻ “chín nghề” như thế đó.


Đôi khi tôi thấy khá vui khi được hỏi “Anh có phải nhà văn/nhà báo/nhà thơ/nhà giáo... không?” Nhưng sau niềm vui đó là một khoảng lặng vì câu trả lời luôn là “không phải”. Có một số ít người thì ngạc nhiên khi tôi nói tôi sống ở Trà Vinh “Ơ, đó giờ em cứ tưởng anh ở SG hay HN chứ”...

Thật lòng tôi không biết nên cảm kích vì họ nghĩ tốt về tôi, hay chê trách họ sao cứ luôn tìm cách “dán nhãn” lên cuộc sống.

Với những lối mòn về tư duy, nhìn nhận về cuộc sống toàn bằng “kinh nghiệm” như vậy, thì sau niềm vui vì “được hiểu lầm” là nhà văn, nhà báo, lại là nỗi lo lắng, bất an. Tôi cứ lo là sau khi họ biết rõ nghề nghiệp, nơi sống của tôi, liệu họ có phủ nhận những điều mà họ từng cho là hay, là đúng trước đó? Kiểu: “Mày không phải nhà báo nên chắc thông tin này không thật” “Mày không phải nhà tâm lý học nên cách nhìn này có vẻ chủ quan, phán bừa hả?” Tôi thật lo lắng lắm, hehe.

Một người “dân quê” thì không thể có tư duy và cách cư xử như một người thành thị, không thể “học đòi” tao nhã hay sao? Hay phải là một nhà văn mới được viết văn, là một nhà thơ mới có quyền mơ mộng? Phải tốt nghiệp thạc sĩ, tiến sĩ tâm lý gì đó mới có quyền cho người khác lời khuyên, và phải kết hôn, li hôn mới được nói đúng về hạnh phúc?

Để “sống với đam mê” thì người ta cần phải “sống” trước đã. Những người kiếm không ra tiền từ đam mê, thứ mà thậm chí còn phải tiêu thêm tiền, thì phải tìm một hoặc vài công việc khác để nuôi sống bản thân và gia đình, rồi sau còn bao nhiêu thời gian, tiền bạc, mới tính đến đam mê. Cũng có khi lao vào cuộc đời tấp nập, chợt nhớ lại thì tuổi đã về chiều. Đam mê ngày nào giờ chỉ còn là một thoáng trầm tư trong ánh mắt.

Thậm chí trước đây còn có nhiều người từng nghi ngờ và phán xét rằng tôi là thành phần “ăn không ngồi rồi, lo chuyện thiên hạ” vì thấy tôi “suốt ngày” lên mạng nói chuyện đời. Với những ai đọc status và coi FB tôi mà nói vậy thì tôi không có gì giải thích, hehe. Chỉ là những ai yêu mến tôi xin cứ an tâm, tôi không phải thuộc “đối tượng không có nghề nghiệp ổn định” như trong các chương trình nói về tội phạm hay thanh niên lêu lổng trên Tivi đâu, tôi cũng có một nghề ổn định, các bạn cứ biết vậy trước đã.

Tôi rất ngưỡng mộ những ai có tài năng đủ để kiếm sống bằng tài năng và sống với đam mê của họ, vì thực tế số này rất ít. Đa phần mọi người không thể kiếm đủ tiền bằng việc “do what you love” nên những người hạnh phúc kế tiếp chính là khi họ “love what you do”.

Tôi không uống rượu, không hút thuốc, ít đi cà phê, không đam mê du lịch, ăn uống cũng không đòi hỏi gì nhiều, mua sắm hưởng thụ cũng có chi dùng nấy... Hàng tháng có lẽ ngoài tiền ăn, chi phí của tôi đa phần tính vào phí điện, nước, internet mà thôi. Những điều này không phải vì tôi kiếm ít tiền nên buộc mình tiêu ít, đơn giản chỉ là không có nhu cầu thôi. Về quan niệm tiêu dùng có lẽ để bàn sau, ở đây chỉ xét về nhu cầu thôi nhé. Nhu cầu cao nhất của tôi là rảnh rỗi, tôi trả tiền để thế giới đừng phiền đến tôi haha.

Ông anh tôi từng có định nghĩa: Người thành công là người có đủ thời gian và tiền bạc để làm điều họ muốn.

Tôi không thuộc dạng may mắn có thể kiếm tiền từ đam mê của mình, ngược lại khả năng kiếm tiền thuộc dạng kém cỏi. Nhưng cũng may, điều tôi muốn trong đời không quá lớn lao. Người ta hỏi tôi vì sao anh rảnh rỗi vậy? Vâng, nếu bạn không phiền, rảnh rỗi chính là mục tiêu sống của tôi. Tất cả những việc tôi làm, mục đích chỉ là để mình được rảnh rỗi. Vậy rảnh rỗi để làm gì? Để làm những việc mà bạn đang thấy đây thôi: để nhìn ngắm, để giao lưu, để suy ngẫm và viết ra những gì mình thích.

Với tôi, nghề nghiệp là công cụ kiếm tiền, để tích lũy tiền bạc như trong câu “Người thành công là người có đủ thời gian và tiền bạc để làm điều họ muốn” Tất nhiên vẫn cần có những khoản tích lũy, đầu tư... để không phải làm nô lệ cho đồng tiền nữa, đây là câu chuyện về quản lý tài chính. Tôi biết điều mình muốn ở cuộc sống này là gì: chính là có đủ thời gian. Vậy nên công việc là để giải quyết vấn đề tiền bạc.

Đến đây, có thể nhiều người cho rằng tôi bi quan yếm thế, sống mà không biết cống hiến cho xã hội, ai cũng như tôi thì xã hội làm sao phát triển, vân vân... Tôi lại cho rằng, người ta cống hiến nhiều nhất, hiệu quả nhất cho xã hội chính là khi họ được làm những gì họ thật sự yêu thích. Nếu họ phải làm điều gì đó, dù đóng góp cho xã hội nhiều hơn, nhưng họ cũng tiêu phí từ xã hội rất nhiều. Chúng ta nghĩ tiêu phí là tốt, chúng ta kích cầu và mua sắm và tiêu xài thì xã hội càng phát triển... nhưng ta không nhận ra những gì mình đang tiêu phí không cần thiết đó đều đến từ thiên nhiên, từ môi trường. Chúng ta giết trái đất để có được nhà lầu, xe hơi. Chúng ta tìm đến những bãi biển hoang sơ để biến chúng thành bãi rác... Đấy là đóng góp cho xã hội, có lẽ vậy, nhưng cho cuộc sống của con người thì chưa hẳn vậy đâu. Đó lại là một câu chuyện khác.

Nói vậy không có nghĩa là tôi phải làm những việc nhàm chán, khó chịu để kiếm tiền, thật ra tôi cũng có phần yêu thích chúng. Những việc có thể kể ra như: viên chức nhà nước, giáo viên tiếng Anh, bán mỹ phẩm, viết báo, dịch thuật... Có lúc tôi làm một việc, có khi hai việc, có khi tất cả cùng lúc, tùy hứng thú và cơ duyên chứ chưa bao giờ phải làm vì thiếu tiền cả.
Đây tôi có nói về công việc bán mỹ phẩm, nếu bạn quan tâm: http://ask.fm/NhatBaoVN/answers/136450251788

Về công việc là vậy, tôi vẫn yêu thích những việc mình làm trong thời gian rảnh rỗi hơn. Tôi thích các bài viết mình viết trên mạng, những video trên youtube, và thích thử thách 30 ngày dậy sớm vừa qua. Những điều đó, trước hết vì bản thân thôi, sau đó là mang đến những giá trị miễn phí cho người cần. Và tôi sẽ tiếp tục làm vậy chừng nào còn có thể.

Nếu bạn quan tâm, xin hãy nhìn vào bản thân từng việc tôi làm, từng lời tôi nói, có ý nghĩa nào với bạn hây không. Đừng quan tâm đến chuyện tôi làm gì để sống, trừ khi bạn có ý định cho tiền tôi, haha.

Chúc một ngày tốt lành!

Nguyễn Huỳnh Nhất Bảo

0 comments:

Post a Comment